Câu chuyện cuộc sống: Ba! tại sao ba không giàu?
Đừng bao giờ để lòng mình phải hối tiếc về những điều đã qua. Đừng bao giờ để mình phải nói “giá như..” Bạn nhé !!!
- Câu chuyện về bài học cuộc sống: Tảng đá giữa đường đi
- Các kỹ năng sống cơ bản mà cha mẹ nên rèn luyện cho trẻ từ nhỏ
- Mẹo hay sống khỏe đơn giản dành cho người bận rộn
“Ba! Tại sao ba không giàu có?. “Ai nói ba không giàu có? Giàu có hay không không phụ thuộc vào việc chúng ta có bao nhiêu tiền mà quan trọng. Mà là chúng ta cống hiến bao nhiêu thôi!”
Mẹ mất sớm, chỉ còn ba và cậu sống nương tựa vào nhau. Hàng ngày, ba luôn cật lực lao động nặng nhọc. Ai thuê việc gì cũng làm để nuôi cậu ăn học. Thế nhưng, cậu ta vì tự ti về hoàn cảnh của mình nên cậu ta luôn cảm thấy ghét ba vì ba không giàu có.
Có lần, nhìn thấy ba đứng phát tờ rơi ở cổng trường bị mọi người hắt hủi. Cậu lại càng tự ti về ba mình hơn.
Một hôm, cậu hỏi ba: “Tại sao ba không giàu có?”
Ba vui vẻ trả lời: “Ai nói ba không giàu có? Giàu có hay không không phụ thuộc vào việc con có bao nhiêu tiền mà quan trọng là con cống hiến bao nhiêu. Khi đó con sẽ thấy mình vui vẻ”. Đối với cậu lúc đó, câu nói của ba không ý nghĩa gì cả. Và cậu cũng không thấy vui chút nào.
“Giàu có hay không không phụ thuộc vào việc con có bao nhiêu tiền mà quan trọng là con cống hiến bao nhiêu, khi đó con sẽ thấy mình vui vẻ”
Vì không muốn sau này lớn lên nghèo khổ như ba nên cậu chú tâm vào học hành với quyết tâm đổi đời. Cuối cùng, cậu đã thành công.
Cậu nhận được học bổng của một trường Đại học bên Châu Âu. Cậu vui mừng vì cũng đến ngày thoát khỏi cuộc sống nhạt nhẽo bên ba. Ngày cậu đi, ba đưa cho cậu một số tiền nhưng không nhận và lạnh nhạt xách ba lô đi mà không biết lòng ba đau như cắt.
Ra trường trở về nước, cậu lên chức cao của một công ty nọ. Ba cậu vì nhớ con nên gọi điện cho cậu:
“Con à! Hôm nay con có về ăn tối với ba không?”
Cậu vô tâm nói rằng:
“Không! Hôm nay con không về đâu ba. Con thực sự rất bận!”.
Lòng ba đau như cắt, cúp điện thoại mà lòng trống trải vô cùng. Mong mỏi được ngồi ăn cơm cùng con nhưng ước mơ đó quá xa vời với ông. Ông chỉ biết chịu đựng nỗi cô đơn một mình.
Thời gian trôi qua, ba cậu bị bệnh mà qua đời. Ngày trở về thăm nhà, cậu mở chiếc rương của ba để lại. Và nhìn thấy bức phong thư cảm ơn vì cậu đã quyên góp cho một trại trẻ mồ côi. Cậu không hiểu liền liên hệ và đến đó để tìm hiểu mọi chuyện vì nghĩ họ gửi nhầm.
Khi đến nơi, cậu gặp một cậu thanh niên trạc tuổi mình. Hình như cậu ta bị tàn tật nên ngồi xe lăn, cậu ta kể:
“Chào anh!
Ba anh đã kể rất nhiều điều về anh cho chúng tôi nghe. Ba anh giúp chúng tôi quên đi hoàn cảnh khó khăn của mình. Hơn nữa ông còn giúp chúng tôi khơi dậy ước mơ và hy vọng của mình. Ông thường đến đây mang lại niềm vui cho chúng tôi. Những đứa trẻ ở đây đều rất nhớ ông bởi ông là người duy nhất đem lại nụ cười cho chúng.
Tôi nhớ có một cậu bé, cậu ta không đi học bởi cậu ta không còn niềm tin vào cuộc sống. Thế nhưng, ba cậu đã đem lại nụ cười cho cậu ta, giúp cậu ta học chữ. Nhờ đó mà bây giờ cậu ta đã trở thành người có ích trong xã hội…
Thực ra, ông ấy có bệnh từ lâu nhưng không muốn cho cậu biết vì sợ cậu lo lắng. Ông ấy đã dùng số tiền cả đời của mình để quyên góp, giúp đỡ người nghèo và với danh nghĩa của cậu…”
Nghe đến đây, cậu ta như chết lặng. Lúc này, cậu ta mới nhận ra ba vốn dĩ là một người giàu có nhất trên đời. Ba vì cậu làm rất nhiều như vậy nhưng đổi lại chỉ nhận được sự lạnh nhạt, vô tâm của cậu.
Về nhà đứng trước di ảnh của ba, cậu khóc, những giọt nước mắt hối hận muộn màng…
Hãy chia sẻ câu chuyện ý nghĩa này cho mọi người để cùng hướng đến cuộc sống dù thế nào đi nữa. Kinh nghiệm sống này giúp mọi người yêu cuộc sống hơn.